‘Nhiều người ra mặt và chửi bới bác sĩ’
Last Updated on January 16, 2023 by Dan Dan
Nữ bệnh nhân 30 tuổi lướt Facebook không ngừng nhưng miệng thì liên tục hằn học, trách bác sĩ không sơ cứu kịp thời.
Thời gian gần đây có nhiều ý kiến trái chiều về ngành Y nói chung. Nhân đây, tôi cũng muốn kể hai câu chuyện mà tôi đã trải qua để góp thêm một khía cạnh trong bức tranh toàn cảnh về câu chuyện sức khỏe cộng đồng của đất nước. Đó là một lần tôi đi cấp cứu trong bệnh viện, và một lần nữa là khi vợ tôi sinh con.
Sự cố đầu tiên khi tôi vào viện cấp cứu xảy ra vào một buổi sáng sớm thứ sáu. Sáng hôm đó tôi đau bụng dữ dội, tưởng mình bị ngộ độc nên vào thẳng Khoa Cấp cứu (sau này mới biết mình bị viêm ruột do ăn uống thất thường). Lúc đầu tôi nghĩ mình bị bệnh nặng nhưng khi vào cấp cứu chật kín người, trong đó có nhiều người nằm trên giường, tôi mới biết mình không nặng như những người khác. .
Sau khi y tá nhập thông tin cá nhân của tôi, tôi được dẫn vào một phòng nhỏ trong khu cấp cứu (tôi nghĩ đây là phòng họp) vì bên ngoài quá đông. Có khoảng 20 bệnh nhân trong phòng, và tôi hiểu tình hình đang rất căng thẳng. Với tình trạng quá tải như vậy, bản thân tôi cũng không biết mình sẽ ra sao? Sau đó khoảng 30 phút, một nữ y tá đến tiêm cho tôi thuốc giảm đau, thuốc dạ dày và truyền nước biển. Tạm thời tôi cũng đỡ đau hơn, không quá mệt mỏi.
Tôi chỉ ngồi đó từ 8 giờ sáng đến khoảng 4 giờ chiều là có giường trống để nằm. Thời gian chờ đợi quả thực là quá lâu và mệt nhưng trong thâm tâm tôi không trách các bác sĩ hay bệnh viện vì rõ ràng lúc đó không có đủ nhân viên y tế để chăm sóc từng bệnh nhân? Bạn nào nặng thì ưu tiên, bạn nào nhẹ hơn thì cố gắng chờ, ít nhất mình đã được tiêm và truyền dịch để chờ đến lượt khám bệnh.
>> Ai bảo vệ bác sĩ?
Trong phòng cũng có nhiều trường hợp xảy ra khiến tôi rất khó chịu. Một chị khoảng 30 tuổi vẫn còn khá khỏe (em nghĩ vậy vì chị còn sức mà lướt Facebook nói chuyện rôm rả đủ kiểu như: các bác ở đây khỏi lo cho chị, cho chị chút. viên thuốc. bỏ đi, mặc kệ bệnh nhân …).
Đến khi không chịu nổi những lời thậm tệ, tôi buộc phải lên tiếng lần nữa: “Anh còn sức mà lướt web, còn sức mà than thở, trách móc thì sao anh không về đi? Em.” chết ngoài kia không biết sống chết, không thể cho bọn họ một chút được không? Bác sĩ là người, không phải thần. ” Tôi nghĩ lúc đó cũng có khá nhiều người khác nhìn các bác sĩ và y tá với ánh mắt khó chịu như người phụ nữ kia. Khi tôi nói vậy, họ chỉ im lặng.
Và trong phòng đó cũng có một bệnh nhân khác, bệnh không nặng nhưng nhất quyết đòi đi cấp cứu vì nghĩ khám nhanh hơn phòng khám bình thường. Kết quả, người phụ nữ này được bác sĩ đánh giá là quá nhẹ nên sau khi chờ khoảng 3 tiếng đồng hồ, bác sĩ đã đến khám và khuyên chị vào Khoa để khám bình thường. Sau lần đó, tôi hiểu rằng, chỉ cần bạn ốm nặng hãy đến Khoa Cấp cứu, còn nếu chỉ đau nhẹ thì lấy số khám bình thường, đừng làm khó các bác sĩ cấp cứu khi số của bệnh nhân ở đây đã quá tải.
Tôi thông cảm với các bác sĩ và y tá vì áp lực của họ rất lớn, thời gian luôn có hạn. Giả sử tôi là một lập trình viên, khi gặp sự cố kỹ thuật trong khi làm việc, tôi có thể làm việc lại với sếp hoặc khách hàng của mình để gia hạn thời hạn. Thậm chí, khi quá mệt mỏi trong công việc, tôi có thể đi cà phê để thư giãn đầu óc rồi sau đó sẽ học bù. Còn các bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân thì dù có mệt đến đâu cũng phải cố gắng đến cùng chứ không thể ra ngoài uống cà phê một lúc được.
Câu chuyện thứ hai mà tôi muốn kể là khi vợ tôi sinh con. Đang là sáng chủ nhật, được nghỉ một ngày nhưng tình hình bệnh viện lúc đó vẫn tấp nập sản phụ chờ sinh. Tôi đợi ở ngoài và chỉ vào được vài phút để nói chuyện với vợ trong khi chờ sinh. Lúc đó, tính sơ sơ, tôi đếm chưa đến 20 y tá, trong khi số sản phụ đỡ đẻ gấp nhiều lần, một số nằm, một số đi bộ, một số khác ăn uống… cảnh tượng chỉ gói gọn. trong hai từ “quá tải”.
Vào buổi sáng hôm đó, có một người phụ nữ không may sinh con trong nhà vệ sinh. Tin đồn lan ra bên ngoài khu vực chờ. Sau đó, tôi nghe vợ kể lại rằng người đó là một cô gái khá nhút nhát, không dám hỏi bác sĩ, chỉ chịu đựng, thấy đau bụng, đi vệ sinh, không ngờ lại sinh con ở đó. Rất may lúc đó, nghe thấy tiếng la hét, các nữ hộ sinh đã lập tức chạy đến đỡ đẻ ngay trong nhà vệ sinh. Em bé được đưa ra ngoài rất gọn gàng mà không có biến chứng gì.
Chuyện đó đang diễn ra trong phòng sinh, còn ngoài khu vực chờ, người nhà nhốn nháo, thi nhau chửi bới bác sĩ, y tá vô trách nhiệm, để con dâu đẻ trong nhà vệ sinh. Tôi chỉ biết nghe mà thấy thương cho nhân viên y tế và tức giận trước thái độ thiếu hiểu biết của người nhà bệnh nhân.
>> Bác sĩ khám bệnh cho bệnh nhân như ‘đọc phim kê thuốc’
Đúng là trong lĩnh vực y tế, cũng có nhiều bác sĩ và y tá không tốt. Có những người nuôi bệnh, chỉ cho bệnh nhân uống thuốc điều độ. Tôi cũng đã từng gặp trực tiếp những người như vậy, chẳng hạn như hai bác sĩ đã khám bệnh cho con tôi. Vừa bước vào phòng khám, họ đã hỏi thăm tôi, thăm dò xem nhà tôi ở đoạn nào, có gần nhà họ không, rồi “có nhã ý” gửi danh thiếp ghi địa chỉ phòng khám tư của họ. Thấy nhà khá xa bệnh viện nên tôi cũng tranh thủ cho con đi khám ở bác sĩ tư cho gần. Và cách họ nhìn thấy con tôi là kê rất nhiều thuốc. Tất nhiên, bằng thuốc, con tôi đỡ hơn, nhưng không lâu sau đó, cơn sốt lại tái phát, sổ mũi. Và lời giải thích của họ là “trẻ em sức đề kháng yếu, khi đi học sẽ lây nhiễm cho nhau”.
Cho đến khi tôi đến một phòng khám khác, gặp một bác sĩ tận tình, chẩn đoán khác và giải thích rõ ràng cho tôi nguyên nhân gây bệnh, hướng dẫn tôi cách rửa mũi cho con và theo dõi tiến triển của bệnh. Tôi theo dõi trong vòng hai tháng, con tôi khỏi hẳn, không tái phát. Sau này, khi con bị bệnh, tôi đưa cháu đến đó khám, mỗi lần chỉ uống vài viên nhưng được nghe hướng dẫn điều trị rất cụ thể. bác sĩ tiền nhiệm. Thế mới nói, ngành nào cũng có người tốt, người xấu, chúng ta đừng “vơ đũa cả nắm”.
>> Ý kiến của bạn là gì? Đăng bài nơi đây. Bài viết không nhất thiết trùng với ý kiến của VnExpress.net.