Tôi có nên giúp bố khi không còn tình yêu?
Last Updated on January 16, 2023 by Dan Dan
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo miền Tây Nam Bộ; Mẹ quanh năm lam lũ, bố nghiện rượu, cờ bạc.
Gia đình tôi nghèo, chịu đủ mọi sự khinh miệt của họ hàng. Ai cũng coi thường bố mẹ tôi và tôi vì tôi là con của họ. Ngoài mẹ ra, chỉ có hơi ấm tình thương của bà nội mới sưởi ấm trái tim tôi cho đến tận bây giờ. Tôi lớn lên với sự đánh đòn của bố, nhìn mẹ bị đánh đập dã man; Nhà vỡ nợ hai lần vì ba lần cờ bạc, nhậu nhẹt, buôn bán trên bàn tiệc. Người ta bảo nhau, muốn bán được giá thì cho uống, nói gì thì nghe. Dù mẹ kiếm được bao nhiêu của cải, tài sản, tất cả đều được bố nướng hết vào bàn nhậu của bố.
Vì không chịu nổi cảnh bị đòi nợ, mẹ cô vào Sài Gòn làm thuê rồi lôi cả 3 người lên. Gia đình tôi có thể trả hết nợ sau ba bốn năm làm ăn mà không dám ăn. Cha mẹ bỏ mặc con cái ở nhà, mặc cho bà nội la mắng, đánh đập, rồi cha đi theo người phụ nữ khác. Cả tuổi thơ của tôi đầy tủi nhục, sợ hãi, vất vả làm mọi việc nhà, thậm chí là việc nặng, bị mắng mỏ, chửi bới. Có lần tôi chạy sang nhà bà con cách đó vài km để trốn. Sau đó, anh đón tôi về sống, tôi có thời gian học hành, có thời gian yên ấm bên bà nội và anh yêu tôi tha thiết.
>> Dì ghẻ đoạn tuyệt quan hệ cha con tôi một thời
Vào đại học, tôi cũng va vấp nhiều, nhưng cuộc sống tuổi thơ đã hun đúc cho tôi ý chí kiên cường và lòng quyết tâm cao, sống ngẩng cao đầu. Tôi năm nay 34 tuổi, có chồng con ổn định, không giàu có, thành đạt nhưng cuộc sống tạm ổn. Tôi có thể làm những gì mình yêu thích để giúp đỡ người khác, kinh doanh nhỏ đúng ngành nghề là thế mạnh của mình. Tôi không được tiếp xúc nhiều với gia đình ông nội vì một thời gian dài tôi sống trong đau đớn trước sự nhục nhã và vô cảm của họ.
Cả tuổi thơ tôi mò cua, bắt ốc, chăn vịt và bị gia đình chê xấu, đau đớn. Tôi sống đến ngày hôm nay, có được cuộc sống như thế này, họ cũng không ngờ tới. Tôi không thù hận, nhưng tôi không có tình cảm với họ, và tôi thậm chí còn biết ơn những người không thân thiết với tôi vì đã giúp đỡ tôi. Một người bà cho tôi và con gái ở lại, khi tôi trở về, bà vẫn gửi một phong bì và nói lời cảm ơn. Một người bảo anh chở em đi bộ năm cây số đến trường, em vẫn thường xuyên đến thăm và tặng quà. Tôi biết họ không thiếu thứ gì nhưng đó là tấm lòng và sự biết ơn của tôi.
Ngay cả bố tôi, tôi chỉ đến thăm một vài lần sau khi kết hôn, nhưng ông thích uống rượu hơn là gặp con gái. Tôi đợi mãi không thấy anh ấy về nên không vào thăm nữa. Tôi không ghét nhà ông ngoại, không ghét bố vì tôi thích sống thoải mái, thanh thản hơn là ôm đau khổ triền miên, nhưng tôi cũng không có tình cảm với họ. Tôi đã trải qua nỗi đau bị xâm hại khi mới 7 tuổi, rồi năm 13 tuổi, tôi bị chính một người họ nội xâm hại nhưng không chịu và nói thẳng với vợ.
>> Tôi đã yêu bố của con gái nuôi
Gia đình bà ngoại, như tôi đã nói, chỉ có bà tôi yêu tôi vô điều kiện, còn lại cũng khiến tôi đau đáu nỗi niềm của kiếp người: “Có tiền thì mới quan trọng, không có tiền thì coi thường”. Tôi không giận họ, dù sao, anh ấy đã chăm sóc tôi suốt năm học lớp 4 và 4 năm từ lớp 9 đến lớp 12. Em đã hiếu thảo với ông bà, giờ còn anh, hàng tháng gửi cho anh tiền sinh hoạt. Điều tôi lo lắng là bố tôi năm nay đã hơn 60 tuổi, cơ thể mệt mỏi vì rượu và phải làm việc nhiều. Ông sống với vợ, sau đó có một con trai, nhưng nhà nghèo, phải đi ở trọ. Tôi tự hỏi, tôi có nên quan tâm và giúp đỡ anh ấy khi không còn chút tình cảm nào không?
Đá quý
Độc giả gọi đến số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.